Khương Duyên đã trải qua một cuộc tra tấn vô nhân đạo.
Nàng biết chỉ có một khắc trà, nhưng nào ngờ lại có thể tiếp tục thêm trà, uống mãi không dứt.
Lúc mọi người trở về từ đáy biển trời mới tờ mờ sáng, chén trà này nối tiếp chén trà khác, đến khi bên trong hoàn toàn yên tĩnh thì đã gần trưa.
Chuyện này đâu giống như việc canh gác bình thường, chỉ cần là người bình thường, nghe những âm thanh nỉ non bên trong thì bản thân cũng sẽ có phản ứng thôi, phải không?




